Cái bệnh hay lo hay "Lo nhiều sanh bệnh?"
Có người nghe thấy tôi bệnh tật, họ phang cho một câu " Sao kỳ vậy ?"
Có lẽ họ tưởng tôi hay "lo thái hóa nên sanh bệnh" chăng? Tôi mắc
cười quá, Angelina Jolie đang bị ung thu vú còn vài năm nữa để sống. Ca sĩ Ngọc
Lan còn trẻ đẹp mới 46 tuổi chi đó bệnh nan y và đã bỏ chúng ta đi. Có kỳ
không? Bệnh tật có chừa một ai trong chúng ta không?
Tôi
bệnh đau cuống họng đang chữa trị thì tôi nói thẳng là tôi đau cuống họng. Lo
tôi nói tôi lo. Buồn tôi nói tôi buồn. Thương tôi nói thương. Ghét thì tôi nói
ghét. Yêu tôi nói yêu. Nhớ tôi nói nhớ. Nghiã là sống thật với lương tâm mình.
Buồn lo vì bệnh tật không phải là Lo Lắng. Nên có người khuyên tôi " Hãy
quẳng gánh lo đi mà vui sống ". Tức hãy quẳng cái đau trong cuống họng đi
mà vui sống được ư?
Trong nhà tôi đã có thông lệ là lo từ trong ra ngoài, quán xuyến quyết định
chuyện quan trọng, khi đã quen thu xếp và chỉ huy rồi, khi đau yếu sợ " Lực
bất tòng tâm", cái đầu muốn mà thể xác lo không nổi nữa. Mình lo là một
mai mình lăn đùng ra chết mà không kịp chuẩn bị tinh thần sẵn cho chồng con,
thì ma chay ( của mình) sẽ không ai lo tươm tất, nhà cửa thênh thang, chồng còn
lại đơn chiếc, con cái đi làm xa nhà, sợ chồng con bối rối lủng củng không hoàn
thành như ý mình. Từ thói quen quán xuyến đó mình trực diện thẳng với các
probleme mình đang có, hầu giúp cho chồng con đỡ bỡ ngỡ nếu có nguy cơ xảy ra
khi vướng bệnh tật. (Cảm giác này ai đang bệnh mới hiểu mà thôi.)
Chuẩn bị tức là chuẩn bị tinh thần sẵn cho chồng/con, viết sẵn di chúc, giấy ủy
quyền thẻ nhà băng cho chồng con. Ngay cả ma chay mình thích chôn cất ở đâu,
thiêu hay chôn, báo tin cho bạn hữu là những người thân nào. Đối diện với cái
chết thay vì tránh né nó. Nghĩ thế nên tôi đã bàn sẵn nguyện vọng của mình với
chồng và con.
Tôi từng chứng kiến nhiều gia đình VN trong tỉnh, bà có vẻ đau yếu liên miên,
ông tuy lớn tuổi hơn bà nhà nhưng còn đi đứng khỏe mạnh lắm, tắm rửa lo cho vợ
già, ngờ đâu, đùng một cái, ông là người ra đi trước, bỏ bà ở lại chơ vơ hụt
hẫng, chới với. Có cụ bà còn nằm trong viện dưỡng lão, nhưng chưa "ra
đi" được. Không phải ai muốn đi là đi được đâu. Tới ngày, tới giờ đó Chúa
Trời gọi thì mới đi được mà thôi.
Tính hay lo, tại mình có tính đàn ông tháo vát hay lo xa, sợ chồng con lúng túng
khi mẹ rơi vào tình trạng comma không nói năng nhắn nhủ được gì nữa, lúc đó e
rằng quá trễ.
Chi
bằng cứ lo trước, thương chồng thương con nên lo xa đã quen. Người Việt ở xứ
người đơn chiếc, nếu mình không chuẩn bị tinh thần cho gia đình mình thì chờ ai
vô lo cho chứ!
Võ Thị Trúc Giang Lúa 9
30/09/2013
No comments:
Post a Comment