Bài Độc Giả viết về
ông Võ Hòang Yến chữa bệnh: Nguy Hiểm cho
Bệnh Nhân
(Xin
xem attachment để thấy cả hình)
Xin vào website sau
đây để đọc nguyên bản
Cách đây khỏang hơn 30
năm, khi tôi mới tới San Jose định cư và có tham gia viết bài cho báo chí có
chút tiếng tăm thì có một võ sư đến làm quen và nhờ tôi viết bài giới thiệu về
“các thành quả chữa bệnh của ông ta”. Vì cũng muốn biết xem ông ta chữa bệnh
như thế nào nên tôi đồng ý với điều kiện là ông cung cấp cho tôi những tài
liệu, chứng cớ là ông chữa bệnh đã thành công.
Thế là ông đem các bằng chứng
đến gồm các băng thu âm những lời mà các bệnh nhân hay than nhân nói về việc
ông ta trị bệnh… Sau khi nghe các băng thu ấm ấy, tôi bèn viết một bài với kỹ
thuật “nghe sao ghi vậy” và sau đó không ký tên mà để ông ấy muốn ký tên gì tùy
ý.
Ông không chịu, bảo tôi phải ký tên thật là BS Lê Văn Sắc, tôi trả lời: Tôi
là bác sĩ y khoa, tức bác sĩ về một môn khoa học thực nghiệm, tức là môn học
phải kiểm chứng được kết quả qua các thí nghiệm, xét nghiệm nên tôi không thể
ký tên thật dưới các bài viết mà không kiểm chứng được.
Tôi còn nhấn mạnh là em
tôi cũng là một bác sĩ, khi tôi nói hay thuật lại một chuyện gì thì em tôi cũng
đòi hỏi phải có kiểm chứng thì mới tin, còn không thì em tôi cũng nghe rồi để
đó mà thôi. Ngược lại, tôi cũng vậy, khi em tôi hay bất cứ một bác sĩ nào nói
về kết quả trị bệnh “nào đó” thì tôi cũng nghe qua rồi để đó, chứ không đem ra
mà viết bài quảng cáo tùm lum mà chưa có xét nghiệm kiểm chứng.
Mới đây, có tin “lương y” Võ Hòang Yến từ Việt Nam sang chữa bệnh,
tôi cũng không có ý kiến gì vì quả thật tôi không bao giờ vượt qua giới hạn và
quy định của ngành y khoa thực nghiệm…
Người ta, đa số, nhất
là đàn bà, khi nghe thuật lại chuyện gì thì dễ tin, mà không những tin, dù chưa
có kiểm nghiệm, họ cũng sẵn sàng làm chứng là ông thầy hay lắm, giỏI lắm, chữa
bệnh gì cũng hết… Các băng thu âm của ông võ sư đưa cho tôi cũng chỉ ghi các
câu hỏi là làm sao bà biết tôi chữa bệnh giỏI mà đến xin chữa bệnh? Và câu trả
lời: Dạ thưa thầy, con nghe người ta chữa bệnh giỏi lắm, nên con (hay đem con
cháu) đến nhờ thầy chữa bệnh”. Đàm thọai chấm dứt ở đó., không có câu nào nói
rằng: “nhờ thầy chữa bệnh mà con (hay con cháu con) đã được khỏi bệnh.
Ngày đó,
có ông chủ báo, nơi tôi cộng tác viết báo “tài tử” thấy có một ông châm cứu từ
Miền Đông Hoa Kỳ đến chữa bệnh bằng châm cứu, bèn gọi tôi, bảo đến ông thầy
châm cứu chữa bệnh, tiền tốn kém tòa báo sẽ chịu. Tôi nghe thì đã cười thầm,
nhưng cũng lò mò đến để xem “thủ đọan chữa bệnh của ông như thế nào.
Ông bèn
dung bàn tay để lên đầu tôi rồi ông bảo thấy không “luồng điện” đang chạy từ
tay tôi sang người ông đấy” trong khi tôi chẳng thấy gì.. Cuối tuần đó, có một
ông ký giả “phó chủ nhiệm” viết báo cáo về thành quả chữa bệnh, lại liệt kê
được một bà bác sĩ “đồng nghiệp” cũng “nhờ ông thầy châm cứu chữa bệnh khỏi”.
Tôi bèn gọi điện thọai kiểm chứng thì bà trả lời lơ mơ, chắc là không muốn xác
nhận, làm mất lòng người khác…
Trong bài của ông
Hòang Sơn Long, có nêu vấn đề yêu cầu các hội y sĩ đặt vấn đề về việc chữa bệnh
này, nhưng tôi nói thiệt, không có ông bà bác sĩ nào dám lên tiếng về bất kỳ
một vấn đề nào có tính lừa bịp hay sai lầm, vì họ có phòng mạch, nếu nói ra một
vấn đề gì có tính cách gây “conflick” thì họ sẽ gặp nhìều rắc rối vì bị nhiều
kẻ gọi điện thọai (vì họ có sẵn điện thọai phòng mạch) chửi rủa hay đe dọa lung
tung. Ngày xưa, có một ông Trung Tá thuộc Nha Chiến Tranh Tâm Lý, vì lương tâm,
viết báo có vẻ ngược với một nhóm người, bèn bị người ta giết chó quẳng vào nhà
dọa giết như con chó.
Việt Cộng cũng dùng cùng phương cách đó mà bịt miệng được
bao người biết rõ về bản chất Việt Cộng, khíên họ không dàm tố cộng công khai…
Có nhiều bác sĩ, trong chương trình hướng dẫn bệnh nhân trên radio hay truyền
hình cũng phải tránh né nhiều vấn đề và chỉ nói khéo léo, nếu ai hiểu được thì
tốt, còn không thì rang chịu “khôn thì nhờ, dại thì rang chịu”.
Ngay vụ Tế Bào
Gốc cũng vậy. Tế bào gốc Stem Gel là biện pháp chữa bệnh dung tế bào gốc đề cấy
thành mô thay cho các mô bị hư hỏng (như ung thư) chứ không bao giờ có biện
pháp dùng tề bào gốc chế thành thuốc viên uống để chữa bệnh.
Độc nhất có một
ông bác sĩ Nguyễn Thượng Vũ (trẻ, ở Nam California, chứ không phải bác sĩ
Nguyễn Thượng Vũ bậc đàn anh, bậc thầy của tôi, bác sĩ Cứu Người Vượt Biển ở
Miền Bắc California).
Vì ông dám nói lên những trò bịp bợm đó, ông bị kẻ gian
bịp bợm đe dọa kiện tụng lung tung. Lúc đó chỉ có tôi và bà Hoa Hòang Lan lên
tiếng đồng lòng với BS Nguyễn Thượng Vũ. Ngòai ra, có một bác sĩ khác cũng viết
nhẹ nhàng về vấn đề đó, còn một người khác, tôi nghĩ cũng là bác sĩ viết thêm
vào những lời tôi viết rồi chuyển đi khắp nơi…
Tóm lại, nghĩ thì dễ
nhưng viết thành bài báo gửi đi, sẽ gặp nhiều vấn đề nhiêu khê, mà trong Kinh
Thánh có một câu, đáng cho chúng ta suy nghĩ: Người cao một trượng, ma
cao ba trượng”. Người quốc gia cao một trượng, ma Việt Cộng cao ba trượng nên
chúng ta thua. Trong tháng trước, gặp BS Vũ Trọng Tiến cứ áy náy là ngày xưa
ông chống cộng không được rốt ráo, để đến nỗi mất nước vào tay Việt Cộng. Ông
còn khen ông Phạm Bằng Tường ngày xưa đã ngấm ngầm bảo vệ ông, đề phòng Việt
Cộng ám sát, nhưng ông cũng không thể tin tưởng được (vì ta ở ngòai sáng, còn
Việt Cộng ở trong bong tối) mà dám tranh đấu chống cộng hết mình.
Còn tôi, được
lờI như cởi tấm long, vì tôi cũng trải qua hòan cảnh như vậy. Nghe Vũ Trọng
Tíến nói mà chẩy nước mắt, thương cho những Tô Lai Chánh, Ngô Vương Tọai. Ngô
Vương Tọai (học cùng với em tôi) bị VC bắn ngay trước mắt tôi và Đặng Trọng Thịnh
(khóa 21 Võ Bị Đà Lạt) tại trường Đại Học Văn Khoa (Thành Cộng Hòa cũ) ở góc
Cường Để và Thống Nhất). Còn những người lỡ lầm theo VC, đến khi bỏ VC thì bị
VC giết chết như Trần Quốc Chương (con của Thẩm Phán Tối Cao Pháp Viện Trần Thúc
Linh, tôi đã viết một bài báo về việc Trần Quốc Chương bị VC giết ra sao, đăng
trên Thời Báo, San Jose, nhưng bị cắt xén bớt).
Sau đây là nguyên văn
bài viết của ông Hòang Sơn Long về việc chữa bệnh của ông Võ Hòang Yến, đăng
trên bào Việt Nam Nhật Báo (số 7318 ngày Thứ Bẩy 16-5-2015) mà tôi đã dung thủ
thuật cắt dán “đặc biệt” mới copy ra được. Thành thật xin lỗi Việt Nam Nhật Báo
vì đã “trích đăng” mà không xin phép trước.
__._,_.___
No comments:
Post a Comment